Thoáng mặc niệm vì năm thợ săn đã tử vong ở mê cung dưới lòng đất, Tuân Thanh ho khẽ một tiếng nói: "Người sống nhiều hơn tưởng tượng của tôi một chút, hiện giờ lấy thu hoạch của mọi người ra đi, hiệp hội sẽ căn cứ vào thu hoạch để đổi thành tiền săn ma cho mọi người."

Sau khi Tuân Thanh nói xong, nhóm thợ săn liền biểu diễn chiến lợi phẩm của mình, từng đống từng đống bướu thịt làm người ta nhìn mà có chút tê dại da đầu, nhưng số này lại có thể đổi thành tiền săn ma đáng yêu.

Đến phiên Kiều Phỉ Nhã, cả nhóm người được một phen dụi mắt.

Vốn bọn họ cũng biết năng lực của Kiều Phỉ Nhã, bọn họ tiến vào mê cung dưới lòng đất để chém giết và đi săn, nhưng đối với Kiều Phỉ Nhã thì cô ta giống như đi vào vườn rau để hái rau cải vậy.

Kiều Phỉ Nhã lấy ra một thứ gì đó có hình con nhộng màu hồng, đường kính một cm dài ba cm, vặn mở ra, bên trong xì ra một lượng khói trắng lớn.

Khi khói trắng tan hết, trên mặt đất xuất hiện một núi nhỏ bướu thịt cao hơn một mét làm nhóm người không khỏi hít một hơi khí lạnh, rốt cuộc phải giết bao nhiêu con quái vật mới có thể thu được nhiều bướu thịt như vậy chứ?

Kiều Phỉ Nhã vui sướng nâng đầu, cô thích nhất chính là khoảnh khắc này, bởi vì nó làm cô có niềm tin kiên định là mình chính là người xuất sắc nhất, như vậy sẽ có người chịu kết bạn với cô đi?

Nhưng cũng chính vì hành động hơi nhếch đầu đó đã làm không ít thợ săn vốn định tới trò chuyện phải dừng bước, bởi vì bọn họ nghĩ rằng người này thật sự quá kiêu ngạo.

Tiếp đó chàng trai ngọt ngào và bác gái kia cũng lấy ra hai đống bướu thịt nhiều hơn so với đống nhỏ của nhóm thợ săn khác, hai người cộng lại thì được khoảng một phần ba của Kiều Phỉ Nhã.

Thấy số lượng này, Ôn Văn liền hiểu là chuyện gì, hai vị này có lẽ đã thay cho anh vs Miêu Miểu Miểu, làm thợ cắt bướu cho Kiều Phỉ Nhã rồi.

Lúc tất cả mọi người đều khiếp sợ với số lượng thu hoạch của Kiều Phỉ Nhã thì Ôn Văn nhàn nhã đi tới.

Anh là người siêu năng cuối cùng đưa ra phần thu hoạch của mình, đương nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng trong tay anh chỉ có một cái vali xách tay mà thôi, xem ra cũng không có thu hoạch quá lớn.

"Hai người kia hẳn là dựa vào Kiều Phỉ Nhã mới thu hoạch được nhiều bướu thịt như vậy, nhưng Ôn Văn là dựa vào thực lực của mình ở lại tới cuối cùng, có ít một chút cũng hợp lý."

Tuân Thanh nhìn Ôn Văn, lộ ra vẻ mặt tán thưởng, người trẻ tuổi có được thư tiến cử của Băng Hà quả nhiên có bản lĩnh.

Ôn Văn đặt vali xuống đất, ở trước mặt mọi người, có chút ngại ngùng mở ra, từ trong vali lấy ra lấy ra bốn cái túi nhỏ.

Tuân Thanh không muốn Ôn Văn bị đả kích nên an ủi nói: "Đừng nản chí, như vậy cũng..."

Hắn còn chưa nói xong thì đã ho sặc sụa, hắn bị Ôn Văn chấn động.

Bởi vì mấy cái túi kia sau khi cầm ra ngoài lại biến thành bốn cái bao tải cỡ lớn bị nhét căng đầy, khi Ôn Văn trút hết toàn bộ bướu thịt trong bao ra ngoài, chúng còn cao hơn đống của Kiều Phỉ Nhã không ít!

"Khụ khụ, cậu làm sao lại có được nhiều bướu thịt đến vậy chứ hả?" Tuân Thanh và người siêu năng tóc xanh trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Ôn Văn.

Ôn Văn vặn vặn tay nói: "Chính là giết giết giết, liền nhiều vậy á."

Những thợ săn vây xem khác cũng câm nín không nói nên lời, bọn họ thực sự không có cách nào tưởng tượng được nhiều bướu thịt như vậy đều là do một người thoạt nhìn khá là yếu như Ôn Văn thu thập được.

Kiều Phỉ Nhã trừng to mắt nhìn Ôn Văn, trước đó Ôn Văn nói mình có cách giết đám quái vật kia với quy mô lớn, cô tưởng rằng Ôn Văn chỉ khoác lác, thật không ngờ hắn thật sự làm được.

Nhưng hắn làm sao làm được chứ...

Kiều Phỉ Nhã suy nghĩ một chút liền có được đáp án, là số Mọc Thêm quỷ dị xuất hiện trong mấy tiếng cuối cùng ở khắp nơi trong mê cung!

Mấy thứ đó rất có thể chính là do Ôn Văn thả ra!

Kiều Phỉ Nhã nghĩ thông suốt, những người siêu năng khác cũng hiểu rõ, ánh mắt nhìn Ôn Văn cũng không còn quá kinh ngạc, chỉ là trở nên có chút bất thiện.

Bởi vì Mọc Thêm suy không thể uy hiếp bọn họ nhưng vẫn đủ khả năng làm bọn họ ghê tởm.

Có điều Ôn Văn không quan tâm tới ánh mắt của bọn họ là tốt hay xấu, anh chỉ cần lấy được chỗ tốt mình nên có là được.

Anh cười he he gian xảo, bọn họ khiếp sợ đến như vậy, tức là số bướu thịt này khẳng định rất đáng tiền.

Cười xong, Ôn Văn đi tới trước mặt Tuân Thanh, đưa cho đối phương một cái bình nhỏ.

Tuân Thanh sửng sốt hỏi: "Thứ gì đây?"

Ôn Văn lộ ra nụ cười mỉm thân thiện: "Ngài vì lần sát hạch này mà mệt mỏi khổ cực quá rồi, bệnh luôn rồi kìa, đây là bài thuốc bí truyền của nhà tôi, si rô Golden Throat, thông cổ tiêu đàm, hết ho tan ứ, rất hữu dụng."

Đây là Ôn Văn đã lấy ra từ cốc tai mèo trước khi rời khỏi mê cung dưới lòng đất, Ôn Văn chỉ biết đây là thuốc ho, về phần là bài thuốc nào, anh không biết.

"Khụ... ẻ, cám ơn."

Tuân Thanh cố nghẹn ho, có chút ngượng ngùng nhận lấy thuốc ho, thật ra hắn không bị bệnh, ho khan như thế chỉ là thói quen mà thôi.

Bởi vì hắn cảm thấy làm thế có hiệu quả gia tăng phong cách, cũng giống như hắn thích đạp lên phi kiếm và nhuộm tóc mặc trường bào vậy...

Có điều Ôn Văn nở mặt nở mày chỉ được một khoảng thời ngắn liền lộ nguyên hình.

Lúc nhóm người siêu năng làm công việc kiểm kê bướu thịt, trước tiên là những bướu lớn có giá sẵn, số bướu không đạt cấp Tai Hại thì dùng quy tắc cân ký.

Mà Kiều Phỉ Nhã thì mỗi bướu đều phải được thống kê riêng, cô căn bản không thèm thu hoạch bướu thịt cấp cấp Tai Họa.

Nhưng tới phiên Ôn Văn thì nhanh hơn, từ trong đống bướu to kia lấy ra một số ít bướu thịt cấp Tai Hại trở lên, chỉ có số này cần định giá riêng, phần còn lại chỉ cần nhét vào trong bao mang đi cân ký...

Điều này làm ánh mắt đám người nhìn Ôn Văn hòa nhã hơn một chút, tất cả đều là bướu thịt cấp thấp, bọn họ có thể hiểu được.

Nhưng cho dù là vậy thì Ôn Văn cũng chính là thợ săn có thu hoạch lớn nhất ngoại trừ Kiều Phỉ Nhã.

Toàn bộ bướu thịt được kiểm kê xong, tính ra được một trăm năm mươi nghìn tiền săn ma, đã sắp vượt được khoảng tiền thu lao tố cáo Đọa Thần Huyết lần trước.

Hiện giờ trong tay Ôn Văn có bốn trăm nghìn tiền săn ma, giàu có hơn rất nhiều siêu thợ săn.

Khen thưởng và thanh toán hoàn tất, Tuân Thanh gọi luôn số thợ săn khác đang nghỉ ngơi trong căn cứ tới, sau đó đạp lên phi kiếm đứng trước mặt mọi người, đang định ho khan một tiếng thì cố cưỡng ép khựng lại, có chút lúng lúng lớn tiếng nói với nhóm người:

"Tất cả thợ săn có mặt ở đây, chúc mừng mọi người, mọi người đã thông qua được sát hạch siêu thợ săn, chốc nữa chúng ta sẽ quay trở về hiệp hội, nghỉ ngơi một ngày, lại tham gia vài chương trình cần thiết, sau đó thì mọi người chính thức là tân siêu thợ săn."

"Đến lúc này thì lần sát hạch thợ săn này đã kết thúc tốt đẹp, hai trăm hai mươi lăm người tham gia sát hạch, tổng cộng qua được năm mươi sáu người."

"Ba người đứng đầu mỗi hạng mục sát hạch đều sẽ được hiệp hội khen thưởng."

"Phần sát hạch thứ nhất, ba vị trí đầu là: Long Sách, Lưu Mỹ Nại, Tề Phất Lan.

Ba vị trí đầu phần sát hạch thứ hai là: Doãn Hộ, Shermore, Miêu Miểu Miểu.

Ba vị trí đầu phần sát hạch thứ ba là: Kiều Phỉ Nhã Joelle, Ôn Văn, Long Sách.

Ngoại ra, người có biểu hiện xuất sắc trong lần sát hạch này cũng sẽ được khen thưởng..."

...

0.11017 sec| 2412.516 kb